Đinh Hùng

Hương

Hai ngươì có buổi bâng khuâng quá
Kể truyện mưa xuân vơí nắng hè.
Chắc hẳn đôi lòng lơ đãng cả,
Vì chưng cùng noí chẳng cùng nghe.
Tôi nhìn căp. mắt trong xanh ấy
Để thấy hồn tôi trong mắt xanh.
Thuyền mộng lênh đênh vaò xứ lạ,
Cheò đưa nét nhạc lượn mong manh.
Ôi! nêú đơì ta ngừng bước laị,
Một giờ, một buổi, một muà thu!
Lòng tôi hoá bướm tình si mất
Cánh mỏng u hoaì lả giấc mơ.
Tôi nghe em noí bằng im lặng,
Bằng dáng nghiêng nghiêng động net' maỳ;
Bằng cả mênh mang chiêù lắng đọng,
Nụ cươì em gưỉ gió thu baỵ
Tóc quyện mây choàng vai mộng nhỏ,
Chìm chìm hơi nắng, bước thu đị
Hồn như khoí toả say tà luạ,
Chợt tỉnh, còn như truyện ngủ mê.
Thoảng cánh hoa rơi, nhoà giấc mộng,
Giật mình, tay nắm ngại rơì taỵ
Lẻn trong nếp aó, muì hương thẹn,
Nắng sươỉ bàn chân, gót chuyển mâỵ
Vai ngả gần vai bát ngát trơì,
Rừng thương, nuí nhớ lẩn vành môị
Muà thu lọt giưã vòng tay khép,
Bỡ ngỡ nhìn nhau trọn cuộc đời....

Được bạn: DacTrung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Hương"